CHIA SẺ

1-11.vtv4_.talk_viet_nam_18

Các vị Bồ tát cũng được phép có tiền tài nhưng các ngài không được phép bám chấp vào tài sản đấy. Thậm chí do tâm nguyện lợi tha của mình, bậc Bồ tát có thể là người giàu có nhất thế giới nhưng các ngài hoàn toàn không chấp trước vào những sự giàu có đó. Khi người ta không hiểu thì thường hỏi: “Sao có thể như vậy được?”. Điều đó có được là do sự thực hành xả bỏ, đặc biệt là xả bỏ liên quan đến sự hiểu biết thực sự về tính không của vạn pháp. Mọi sự vật hiện tượng thực tế không có thật chất. Khi bạn may mắn được giàu có, điều đó có nghĩa là thiện nghiệp của bạn đã chín muồi.

Tuy vậy, thật vô nghĩa nếu bám chấp vào đó. Sự giàu có sẽ tồn tại bao lâu tùy thuộc vào việc bạn làm ăn giỏi thế nào. Nếu bạn đã hiểu về xả bỏ hoặc đã đạt tới một cấp độ xả bỏ nào đó thì bạn sẽ không còn bám chấp nữa. Trong thực hành hạnh Bồ tát, ngay cả khi giàu có bạn cũng không có ngã mạn. Đó là một biểu hiện rằng: những vật bên ngoài không quan trọng đối với một người hành Bồ tát đạo. Giàu có bên ngoài được phép nhưng tâm bạn phải không còn bám chấp. Kẻ thù bên ngoài được chấp nhận khi mà tâm bạn tràn đầy sự nhẫn nhục hơn là sân hận. Bạn bè bên ngoài cũng cần có khi tâm bạn không còn chấp thủ. Nếu có sự kiểm soát bên trong thì tất cả mọi thứ đều được chấp nhận.

Đức Pháp Vương Gyalwang Drukpa

Trích: Ba mươi bảy phẩm Bồ tát hạnh – Drukpa Việt Nam biên dịch và phát hành