CHIA SẺ

nhà toTôi may mắn được lớn lên trong một căn hộ nhỏ, nhờ vậy mà mọi thành viên trong gia đình luôn nhìn thấy nhau. Cũng như bao cặp vợ chồng khác, cha mẹ tôi cũng cãi nhau rồi lại làm lành và qua đó, tôi nhận ra cãi nhau vốn dĩ đã là một phần của cuộc sống và bất kỳ cảm giác tiêu cực nào cũng có thể dễ dàng đi qua bởi sự tha thứ đẹp đẽ ẩn trong chữ “làm lành”.

Hồi đó, vì nhà rất nhỏ nên tôi và anh trai ở chung một phòng. Chúng tôi đánh nhau, cãi nhau và cùng nhau lớn lên giữa tình thương yêu dành cho nhau, điều mà tôi sẽ không bao giờ học được nếu có phòng riêng.

Có lần tôi đọc báo thấy nói rằng có một phụ nữ nọ ở Anh trúng vé số mấy triệu Bảng và bà ta dùng số tiền đó để mua một dinh thự tuyệt đẹp ở nông thôn. Thế nhưng một năm sau, bà đã chấp nhận bán lỗ dinh thự nguy nga đó và mua một căn nhà nhỏ. Lý do là vì sống trong dinh thự lớn đó, bà không dễ gặp được chồng và các con của mình. Mỗi thành viên trong gia đình của bà ở một khu vực khác nhau trong căn nhà rộng lớn đó và họ hiếm khi nào trông thấy nhau. Điều đó khiến bà cảm thấy cô độc và nhận ra rằng, cái dinh thự nguy nga, to lớn đó đã chia cắt bà với những người mà bà yêu thương. Khi trở về sống trong một ngôi nhà nhỏ bình thường, lúc nào bà cũng nhìn thấy chồng và các con của mình. Bà đã bỏ đi không gian rộng rãi của dinh thự ấy nhưng lại tìm thấy gia đình của chính mình.

Có lẽ một trong những vấn đề mà chúng ta gặp phải trong cái thế giới hiện đại, giàu có ngày nay chính là những căn nhà quá to, nơi mà mỗi đứa trẻ đều có một phòng riêng. Sự thật là sống trong những ngôi nhà to lớn như vậy, chúng ta rất dễ tránh né nhau. Và thế là chúng ta ai nấy đều sống riêng theo cách của mình mà bỏ rơi kỹ năng sống chung với mọi người.

Thiền sư Ajahn Brahm

Trích: Buông bỏ, buồn buông – Nhà xuất bản Tổng hợp Thành phố Hồ Chí Minh